Trong cuộc đời mỗi con người thường diễn ra rất nhiều cuộc chia ly nhưng có lẽ cuộc chia ly giữa anh và em hôm ấy là đau buồn nhất. Thường người ta chia tay nhau kẻ ở người đi đằng này anh và em chia tay nhau để cùng đi mà lại là đi về hai phía. Hai phía đằng đẵng, xa tít tắp mù trời, chim cá biệt tăm. “Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi…”, câu hát của các cụ xưa đã vận vào ta thật rồi!
Sân ga hàng không phố núi thưa thớt người. Anh tiễn em đi mà lòng quặn thắt. Em bay vào còn anh bay ra. Kẻ bắc, người nam, phương trời biền biệt. Em bay trước, anh cất cánh sau. Chỉ còn ít phút nữa là xa nhau, anh và em chỉ nhìn nhau và… khóc. Đã nhủ lòng đừng khóc sao nước mắt cứ tuôn rơi? Tay nắm tay mà lời ứ nghẹn lời. Cố níu thời gian sao từng giây trôi đi nhanh quá?
Tiếng loa báo giờ bay như những nhát dao cứa vào tim. Từ từ đã cho ta được bên em. Từ từ đã cho anh được ngắm em. Khuôn mặt này, ánh mắt này mai ngày đâu gặp nữa. Mai ngày là ngàn trùng cách trở. Mai ngày là nỗi nhớ mênh mang. Từ từ đã thời gian!
Ấy vậy mà giờ em bay vẫn đến. Biết làm sao được? Nhìn em xách túi vào cửa phòng soát vé mà lòng anh nghèn nghẹn. Đừng khóc nghe anh, để em đi thanh thản. Cố gật đầu mà khóe mắt rưng rưng. Muốn ôm chặt em thêm một lần cuối cùng nơi phố núi đã ghi bao kỷ niệm. Giữa bao người thôi đành kìm nén chỉ nhìn em rưng rưng. Em bước đi mỗi bước mỗi dừng, lòng anh cứ trào lên quặn thắt. Chỉ ít phút nữa thôi là biển trời cách mặt. Chỉ ít phút nữa thôi là vời vợi chờ trông. Chỉ ít phúc nữa thôi là cách núi ngăn sông. Xách túi đồ cho em như xách một núi buồn, chân anh bước đi như một kẻ vô hồn…
Thời gian cứ trôi và dòng đời cũng cứ trôi. Em khuất sau cánh cửa mất rồi. Anh đứng ngây người ngơ ngác dõi cặp mắt theo hút bóng em để cố nhìn lấy hình em lần nữa. Đôi mắt em hoe đỏ, em vẫy chào anh từ phòng kính tầng hai. Anh khẽ gật đầu mà lệ cứ tuôn rơi…
Máy bay cất cánh rồi. Nó đã mang em của anh lên trời. Anh chôn chân đứng lẻ loi giữa sân ga nhìn hút mãi theo cái chấm đen cỏn con cho tới khi chẳng còn thấy gì nữa. Bầu trời trở lại bình yên sao lòng anh nổi sóng? Chẳng còn kìm nén được nữa, anh chạy lại góc sân hai tay ôm mặt và khóc. Khóc một mình giữa sân ga. Hãy khóc đi cho vợi niềm nhung nhớ. Khóc cho một cuộc tình bỗng nhiên dang dở, đang vui bỗng đứt dây đàn. Đàn ông khóc kể cũng hơi kỳ quặc nhưng mà có phải sỏi đá đâu cơ chứ? Mà họ có biết anh và em yêu thương nhau, phải xa nhau như thế nào đâu? Anh cam đoan rằng nếu họ vào hoàn cảnh ấy họ cũng khóc. Nước mắt có tội lỗi gì, nó là biểu hiện của sự buồn đau thương nhớ đấy chứ. Nó cũng là biểu hiện của sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì được khóc cho nhau.
Thế là em đã bay thật rồi! Thế là anh xa em thật rồi! Giờ này trên máy bay em sao nhỉ? Có buồn đau không em? Còn ba tiếng nữa anh mới bay. Biết làm gì bây giờ? Một mình anh làm cả cuộc chia ly. Vừa là người tiễn lại cũng vừa là người đi. Anh tự tiễn anh đi giữa đất trời xứ lạ. Em vừa xa mà sao nhớ quá. Trống trải đến vô cùng. Hồn anh rỗng tuếch. Chân tay anh rã rời. Cả người anh chơi vơi… Giở những dòng tin em nhắn đọc lại cho đỡ buồn nhưng càng đọc càng xa xót. Lòng quặn thắt vì nhớ. Gọi thầm tên em ngàn lần. Em ở đâu ơi em? Sao lại bỏ anh cô độc thế này?
Một mình anh bước lên máy bay. Xin chào nhé phố núi. Xin gửi lại đây tất cả niềm mong đợi. Xin hẹn ngày anh trở lại cùng em để đi tìm và nhân giống một loài hoa mà hai đứa cùng yêu. Nơi đây đã gieo một lời thế phố núi: lời thề hoa nhã my. Kỷ niệm ngọt ngào sẽ nâng bước ta đi và tình yêu sẽ cho ta ngày trở lại. Nhất định thế, người ơi!
Chia sẻ, chia sẻ, ngàn lần chia sẻ!
Trả lờiXóaCảm ơn Tuấn chia sẻ. Một mình là cả cuộc chia ly, buồn lắm.
Trả lờiXóa@ Tuấn:
Trả lờiXóa- Cám ơn chú nhiều!
Xúc động quá. Không ở hoàn cảnh ấy nhưng đọc cũng muốn khóc.
Trả lờiXóaSáng sớm nay đọc lại bài này trên cao nguyên Đồng Văn càng da diết buồn. Buồn thăm thẳm, buồn mênh mang chốn biên cương xa xôi. Chạy trốn lên đây tìm sự yên bình mà giây phút chia ly hôm đó vẫn cứ theo tôi lên biên giới.
Trả lờiXóaTương tư vẫn phải chia ly
Trả lờiXóaDặm trường thương nhớ Nhã My, cũng đành
Xa nhau nhầu nhĩ cuộc tình
Chia tay mình lại về mình Phủ Đoan
Như chưa hề có cuộc chia li..., thấu hiểu, thấu hiểu, thấu hiểu...
Trả lờiXóa