Biết
tin tôi đi trại sáng tác ở Vũng Tàu, cũng chỉ qua mạng thôi, anh Nghiêm Khánh
đã comment bài viết “Nụ hôn biển” trong trang của tôi rằng “Biết tin từ những chiếc
“còm”, bạn mình đang ở Vũng
Tàu nhưng không
biết có lịch trống không để mình ra chơi với bạn cho thoả chí? Mà
không có thông tin? Giờ phát hiện bạn có thêm nụ hôn mới tặng đời nên ghé thăm
tiện thể trình bày nguyện vọng như thế, không biết có được chăng?”. Ối giời ơi!
Anh khiêm tốn quá. Cứ làm như là tôi cao xa quá vậy. Còn gì hơn đi xa mà có bạn
đến thăm nữa cơ chứ? Tôi liền “alô” cho anh ngay. Hẹn anh sau chuyến ra Côn Đảo
thì trân trọng mời anh và một số văn nghệ sỹ Tây Ninh tới thăm. Tôi nhắc anh
mời giúp anh Tài, Nhã My đi cùng, nếu còn chỗ thì mời giúp ai nữa mà anh thân
cho vui. Anh bảo “Dứt khoát sẽ gặp bạn. Lần trước xin gặp ở sân bay Tân Sơn
Nhất không được rồi, lần này phải gặp được nhau đấy nhé”. Chả là lần trước tôi
dẫn đoàn đi thăm các tỉnh miền Tây Nam bộ, tới mũi Cà Mau, anh theo dõi trên
mạng thấy vậy muốn được gặp tôi trước lúc tôi lên máy bay về nhưng hôm đó, tôi
đổi lịch đi Vũng Tàu thế là anh em tôi không gặp nhau được.
Chưa biết mặt mũi anh thế nào, đọc
thơ văn anh trên blog thấy cũng thú vị và đáng yêu lắm. Anh khiêm tốn, đôi lúc
hình như còn tự ti nữa thì phải. Ngay trước nhà blog của anh, anh đã treo “Người yêu thơ và mới tập làm
thơ. Hiện đang sinh sống công tác ở Long Hoa, Tây Ninh”. Qua tìm hiểu bạn bè, biết
anh công tác ở ngành kiểm sát, nhà rất khá giả, có xe riêng và rất yêu thơ,
quảng giao và cũng có máu…phượt như tôi. Anh thường tự lái xe tổ chức nhiều
chuyến đi tham quan cùng một số văn nghệ sỹ bạn bè của anh. Con người này, chỉ
ngần ấy thông tin tôi cũng cảm thấy “chơi” được. Thế nên, còn gì bằng chuyến đi
này tôi được gặp anh.
Từ Bình Định, sau một chuyến công
tác về thứ bảy, sáng chủ nhật, anh cùng con trai lái xe đưa anh Nguyễn Văn Tài,
Trần Nhã My về Vũng Tàu thăm tôi và đoàn Phú Thọ. Điện thoại nóng lên từ hôm
trước. Đoàn xuất phát từ 3 giờ sáng từ thị xã Tây Ninh. Tôi háo hức chờ đón
anh, tưởng tượng ra cái phút gặp mọi người. Người mới tinh là anh, bạn cũ là
Nguyễn Văn Tài và Trần Nhã My. Dạo học ở Plei-ku, Nguyễn Văn Tài là đoàn trưởng
đoàn Tây Ninh, tôi là đoàn trưởng đoàn Phú Thọ, hai đoàn ở hai đầu đất nước, xa
nhất về dự khóa học. Chúng tôi thường giao lưu, càphê, nhậu và thơ. Tình thân
thiết nảy sinh và phát triển từ đó. Anh Tài là biên tập viên tạp chí Văn nghệ
Tây Ninh, đã xuất bản tập thơ “Đường tim” khá ấn tượng, có trang blog riêng với
tên là Hoa biên cương. Anh thẩm thơ khá tinh tế, cũng kén chọn câu từ ra phết. Anh
được văn nghệ sỹ Tây Ninh quý trọng bởi cái tình và trách nhiệm trước câu chữ, phát
hiện và giới thiệu những sáng tác của anh, chị em trong Hội, trước việc tổ chức
phát triển hội. Theo dõi trên mạng thấy anh xuất hiện khá nhiều trong các buổi
ra mắt sách, kết nạp hội viên, thành lập chi hội, tham quan, đưa đoàn đi thực
tế sáng tác. Năng nổ, nhiệt tình thế thì ai mà chẳng mến, chẳng yêu.
Cô giáo trẻ Trần Thị Thanh Nhã xuất
hiện ở lớp viết văn Nguyễn Du rất duyên dáng, dịu dàng và có giọng thơ khá lạ.
Với bút danh Trần Nhã My, thơ chị xuất hiện khá nhiều trên các báo chí trung
ương và địa phương. Sau lớp học này, Nhã My được dự hội nghị viết văn trẻ lần
thứ VIII tổ chức tại Tuyên Quang. Chị đã xuất bản tập thơ đầu tay có tên là Dỗi
và ẵm luôn giải trẻ của Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam năm 2012. Nhờ chị mà tôi đã
viết được truyện ngắn “Huyền thoại Hoa nhã my” làm cho bao người (kể cả những người
sống ở nơi tôi viết trong truyện) tưởng thật, đi tìm và họa theo để sáng tác ra
thơ, ra nhạc về hoa nhã my “bốc phét” của tôi. Vui đáo để.
Hơn chín giờ, xe mới tới nhà sáng
tác. Tôi cùng anh em Phú Thọ ra đón đoàn. Tay
bắt mặt mừng. Hớn hở, rạng rỡ. Nghiêm Khánh bằng xương bằng thịt đây rồi. Bạn
cũ của tôi đây rồi! Xúc động lắm. Trân trọng lắm. Tôi cứ luống cuống chẳng nói
được câu gì. Tôi điện ngay cho nhà thơ Nguyễn Đình Phúc cùng lớp viết văn
Nguyễn Du năm ấy, tác giả thơ Nguyễn Thế Yên (chủ quán thơ Nửa nhớ trên blog)
đang tranh thủ thăm phố về ngay đón các bạn. Lát sau, hai người về. Không khí
càng sôi nổi, ấm cúng. Nguyễn Thế Yên đã gặp Nhã My hôm hội nghị viết văn trẻ.
Nguyễn Đình Phúc gặp lại bạn cũ. Quen biết nên chuyện trò càng rôm rả. Tôi trang
thủ quan sát dung nhan anh Nghiêm Khánh. Người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, xởi lởi,
tóc bạc. Nguyễn Văn Tài và Trần Nhã My vẫn thế, không khác gì những ngày học ở
Plei-ku.
Chuyện trò lúc, tôi bảo anh Nghiêm
Khánh: “Ra Vũng Tàu ta phải tắm kỷ niệm biển anh nhỉ?”. Anh đồng ý liền. Tôi đã
tắm ban sáng rồi, giờ khách đến chả lẽ để khách đi tắm một mình. Thế là tôi
tiếp tục đi tắm biển lần hai và tự gọi cái tắm này là “tắm tiếp khách”. Anh Tài
không tắm. Giờ tôi mới nhìn kỹ anh. Đóng bộ oách thế kia, giày thể thao, quần
thụng, sơ vin, mũ phớt nữa, như lãng tử thế thì ngại cởi ra để tắm là phải.
Thôi thì để anh ấy lang thang trên bờ biển ngắm cảnh và làm thơ. Biết đâu chẳng
đã có tứ thơ nào đó nảy lên trong đầu anh ấy rồi cũng nên?
Cả ba chúng tôi ào ra biển. Anh Khánh
bơi xa tít. Tôi bám theo. Vẫy Nhã My ra nhưng nàng sợ sóng chỉ loanh quanh ven
bờ. Vừa vùng vẫy sóng nước, tôi và anh Khánh cùng trò chuyện. Anh hỏi tôi: “Đi
thế này thì đàn bò tính sao? Giao cho bà xã chứ?”. Tôi cười lớn: “Anh ơi! Em
làm gì có bò bê. Nhân vật trong truyện của em là Chõe bò sau rồi mọi người cứ
gọi em là Chõe bò đấy. Bà xã nhà em ở nhà ôm cháu thôi!”. Anh cười: “Mình cũng
đoán vậy. Nhưng sao ông viết cứ như thật thế. Đọc thích lắm”. Một câu khen của
anh làm tôi vốn “lặn nổi, bơi chìm” bỗng bồng bềnh nổi hẳn lên trên mặt biển.
Đúng lúc đó, có một con sóng to chồm lên phủ kín người tôi, xô tôi dạt tít vào
bờ. Sướng chưa Chõe ơi? Chưa chi đã thăng thiên rồi giờ sóng nhấn cho là phải.
Tôi vuốt nước trên mặt sặc sụa nhìn anh Khánh và ho rũ rượi.
Bữa cơm trưa hôm ấy thật vui vẻ.
Cười nói nhiều hơn ăn. Mấy chai rượu anh Khánh mang đến làm cho anh em trong
đoàn phấn chấn, tự tin hẳn lên. Anh Tài, anh Phúc, anh Nửa nhớ, rồi Hà Thành,
Đắc Phượng ôm nhau mà chuốc rượu, mà thơ. Nhã My không uống được rượu cũng làm
mấy ly khiến mặt nàng đỏ căng. Rồi lấy số điện thoại. Rồi ký tặng sách. Rồi hẹn
hò. Rồi chụp ảnh. Đang mục nọ, chuyển mục kia. Người nọ níu, người kia gọi.
Chưa đến hai chục người mà náo động cả phòng ăn khu sáng tác. Du khách hướng những
cặp mắt tò mò cùng những nụ cười thân thiện về chúng tôi. Văn nghệ sỹ là thế.
Được như họ đâu phải là dễ?
Cuộc vui nào cũng phải đến hồi kết
thúc. Hơn mười hai giờ trưa, anh Nghiêm Khánh bảo phải chia tay chúng tôi.
Đường xa, dặm thẳm, qua thành phố Hồ Chí Minh tắc đường như cơm bữa nên “anh
phải về thôi, xa Thu thôi”. Tôi suýt khóc vì cái giờ phút này đã đến. Bắt chặt
tay nhau, ôm nhau thêm lần nữa rồi xa. Nhìn các anh và Nhã My lên xe tôi nghẹn
ngào xúc động. Thôi, thế cũng là mãn nguyện rồi. Ba trăm cây số đến thăm nhau
trong 3 giờ đồng hồ, đi từ 3 giờ sáng, 3 con người ấy đã để lại trong tôi những
kỷ niệm, ấn tượng không bao giờ phai. Có tình bạn, tình thơ nào hơn thế nữa?
Ta xa nhau rồi, lại tìm nhau trên
mạng, trên những trang sách báo vậy. Mong lắm ngày gặp lại. Tay
trong tay, mắt trong mắt, thơ hòa thơ để cho cuộc đời này mãi đẹp phải không
anh Khánh, anh Tài, phải không Nhã My?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét