Thứ Ba, 11 tháng 6, 2013

MÙA HOA LỘC VỪNG



Bất chợt sớm nay, cây rùng mình, hoa nở
Những sợi buông như mưa rơi rơi
Và trong anh bỗng cồn cào nỗi nhớ
Lại mùa hoa lộc vừng em ơi!

Ta lạc nhau quá nửa đường đời
Nhớ mùa lộc vừng xưa rắc hoa thơm mái tóc
Em ngúng nguẩy đuôi gà, mấy lần chực khóc
Khi anh ngắt lộc vừng tung tứ phía lên mây

Nụ hoa xâu chuỗi ngọc còn đây
Sai lộc thế mà anh nghèo - vẫn thế
"Mở cửa vừng ơi!", em chân trời góc bể
Ván đóng thuyền rồi, vòng cầu hôn vô duyên

Lã chã cánh hoa rơi vào lãng quên

Đỏ ký ức cả một vùng rướm máu  
Chẳng còn chỗ cho ngày xưa nương náu  
Cứ buông nở hết mình đỏ thắm lộc vừng ơi!

Lại một mùa hoa nữa đến rồi  
Không có em hoa cứ buồn trong gió
Không đung đưa, không rì rào thắm đỏ  
Ngơ ngác nhìn anh trong mưa rơi rơi...


                             Ngày 11 tháng 6 năm 2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét