Đã nửa đêm, tôi
không tài nào chợp mắt được. Thời gian này đang mùa giáng sinh. Rét. Rét tê,
rét tái. Rét cắt thịt cắt da. Rét buốt thon thót. Đêm nay rét lại tăng cường.
Năm nào cũng vậy, cứ mùa giáng sinh, đêm Noel là trời lại rét ghê rét gớm. Khi
ngồi gõ máy những dòng này thì ngoài trời kia, vô tuyến báo lúc tối là Hà Nội
đêm nay nhiệt độ sẽ xuống tới 13 độ C. Hà Nội còn thế chắc thành phố ngã ba
sông này còn không biết rét đến độ nào? Ngồi trong phòng kín như bưng, quần
dài, quần ngủ, áo len, áo gió, mũ lông tùm hụp, cả tất chân nữa, thế mà thi thoảng
tôi cũng rùng mình lên vì rét. Sao không trùm kín chăn mà ngủ lại thức để làm
gì? Thì thế mới lạ. Tính tôi nó thế. Càng đêm càng nhìn sâu, càng lắng nghe được
tiếng lòng mình nhất. Tiếng đêm không rõ từ đâu mà nó cứ thủ thỉ thù thì, cứ da
da diết diết khiến cho đôi mắt cứ chong chong, ngơ ngơ ngác ngác đến lạ kỳ.
Trong 24 tiếng đồng hồ của một ngày khoảng thời gian lắng đọng nhất đó là về
ban đêm. Sau một ngày làm việc căng thẳng, nhộn nhịp, xô bồ với cuộc sống mưu
sinh, đêm về là lúc ta nhìn lại mình, nhớ lại những gì của ban ngày tất bật, để
một chút chiêm nghiệm ngắn ngủi trên đường đời. Đó là khoảnh khắc để cho đôi lứa
yêu nhau. Còn tôi, đêm nay cô đơn. Xung quanh, ngoài kia là giá rét. Tôi chỉ biết
cuộn tròn trong chăn mà lắng nghe hơi thở của chính mình, của trời đất và vũ trụ.
Với trí tưởng tượng của mình, tôi đang cảm nhận tình yêu của em từ phương trời
xa ngái. Này đây tươi rói dáng hình em. Này đây nồng nàn hơi thở em. Này đây những
kỷ niệm của chúng tôi những ngày bên nhau.
Noel năm ấy, tôi và em nắm tay nhau đi lễ nhà thờ. Giáo đường bao nhiêu là người.
Không khí nhộn nhịp lắm. Trai thanh, gái lịch nắm tay nhau. Mấy thiếu niên dắt
tay các cụ già lọ mọ lại gần núi đá nhân tạo ở cạnh nhà thờ. Trong hang đá, ánh
điện hồng lung linh huyền ảo soi rõ gương mặt mấy bức tượng Chúa. Kia là đức mẹ
Maria. Kia nữa là Thánh Giuse. Và kia nữa là các mục đồng thiên thần trên cánh
đồng Bethlehem
cùng hài nhi Chúa Giê-su. Cả một máng cỏ và con bò, con lừa được đặt trong hang
đá nữa kìa. Người ta ngắm nghía thì thầm. Người ta chắp tay thành kính “a-men”.
Em níu tay tôi dẫn đến đó và thủ thỉ bên tai tôi một cách say sưa về sự tích
Chúa Giê - su ra đời.
Ngoài kia, người đi lễ chen vai nhau. Tất cả đang nhìn lên sân khấu nghe, xem
các tiết mục văn nghệ. Cây thông Noel lúc lỉu những quả chuông vàng và lóng
lánh dây kim tuyến. Trong nhà thờ, thánh đường trang nghiêm. Đèn, nến lung linh
huyền ảo. Linh mục, cha xứ và những con chiên, đội ca đoàn đang lặng lẽ, tất bật
chuẩn bị cho giờ hành lễ. Không còn cảm giác rét buốt. Chẳng còn ai thấy cô
đơn. Em nép vào tôi dạo quanh nhà thờ đến bên cây thông già góc vườn vắng vẻ.
Chúng tôi trao nhau nụ hôn nồng cháy. Lạy Chúa lòng lành thương xót chúng con,
cho chúng con mãi mãi bình yên hạnh phúc bên nhau.
Thế mà vật đổi sao dời, em lên phố... Đã mấy mùa Noel rồi không em. Tôi vẫn lặng
lẽ hoà vào dòng người đi lễ. Đêm Noel nào cũng vậy, gốc thông già năm xưa là
nơi anh tìm đến. Đến để lặng lẽ đứng nhìn cây thông ngơ ngác trầm mặc trong
đêm. Đến để nhớ về nững kỷ niệm yêu thương ngày ấy. Chỉ còn
tôi với gốc thông già này thôi, em ơi! Vào nhà thờ, ngước đôi mắt ngây dại của
mình, tôi đăm đắm nhìn lên tượng Chúa và chắp tay nguyện cầu. Người con yêu hiện
ở nơi nào Chúa ơi? Xin Chúa thương xót chúng con! Làm dấu Thánh bao nhiêu lần
mà sao lòng tôi vẫn chẳng yên chút nào. Có lẽ vì sự cô đơn và nỗi nhớ em cồn
cào nên mới thế.
Lại đang mùa Giáng sinh. Rét. Rét lắm. Rét ngoài thiên nhiên. Rét trong lòng
tôi. Còn mấy đêm nữa là đến đêm Noel. Đêm nào tôi cũng mơ thấy ông già Noel
đang cưỡi con tuần lộc đi phát quà cho lũ trẻ, cho cả tôi và em nữa. Ơ kìa! Có
phải em về đó với nụ cười thật rạng rỡ đêm nay không?
Bỗng tiếng chuông nhà thờ thánh thót vang lên từng giọt, từng giọt rơi xuống
loang xa trong đêm quê hương yên ả thanh bình. Hình như có cả tiếng thánh ca
đang du dương trầm bổng đâu đó nữa thì phải? Theo phản xạ, tôi nhắm mắt lại và
tưởng tượng, rồi nguyện cầu cho tình yêu của chúng tôi cất cánh, thăng hoa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét