(Cảm nhận khi đọc bài thơ "Đi về phía không nhau"
của Thanh Nhã)
của Thanh Nhã)
NGUYỄN THẾ YÊN
Được Xuân Thu thông báo lập blog mới tôi hơi ngạc nhiên. Blog cũ đang vui như thế, đông khách như thế, hơn 60 ngàn lượt khách truy cập sao bỗng nhiên lại làm “nhà mới” thế này? Tôi tò mò, lần theo đường dẫn vào “nhà mới” của anh. Ngôi nhà có tên đẹp lạ: Hoa Nhã My. Giao diện đẹp, nhìn rất bắt mắt. Tuy còn sơ sài (vì mới có hơn chục tác phẩm post lên) nhưng hứa hẹn nhiều không gian cho tương lai đầy hương sắc, vui và bất ngờ. Nhiều bài thơ, bài viết mới của anh và bầu bạn của anh rất phong phú, đa dạng và rung động. Ngoài một số tác phẩm của anh ra, thấy có các tác phẩm của bè bạn như Thanh Nhã, Nguyễn Minh Tuấn, Trần Trọng Thắng… Chắc những bạn học của anh lớp bồi dưỡng viết văn Nguyễn Du khóa V tại Plei ku mà anh mới dự về.
Trong số các tác phẩm đó, có một bài làm tôi cứ ám ảnh không biết đến bao giờ, đó là bài thơ “ĐI VỀ PHÍA KHÔNG NHAU” của Thanh Nhã.
“Có ghế đá, con khỉ bị nhốt trong chuồng nhìn thấy
Một tối, hai tối, ba tối...
Một tối, hai tối, ba tối...
Trong ánh đèn sao trăng nhập nhoạng
Hai người không nhìn mắt nhau
Thủ thỉ điều gì rất ngọt
Họ lắng trong nhau
Làm sao mà nghe được
Có cây Kơnia góc đường nhìn thấy
Nơi ngã ba, hai người chia tay
Một tối
Chân khấp khểnh
Họ gặp khi nào
Kơnia ngủ quyên không biết
Hai tối
Lại bye bye
Tay dư dài thừa mứa
Không kéo được nhau
Ba tối
Nghèn nghẹn không nói bất cứ câu nào
Có vòm mây bạc trên kia kể lại
Hai sinh vật bé xíu di chuyển lên bloon
Ghế đá, khỉ, kơnia làm sao thấy được
Họ bay về phía ngược nhau
Tít mù…”
“ Đi về phía không nhau ” - một cái tên ngấn lệ - một truyện tình như tự sự, mà thực, mà mơ. Bài thơ đã thu hút, ám ảnh tôi ngay từ cái tên này. Người kể hóa thân và hòa cảm xúc của mình vào và thông qua cây cối, cảnh vật xung quanh thay lời, đôi khi ghìm tiếng nấc trong từng nhịp thở, trong dòng nước mắt để tự nó cứ trào ra thấm vào lòng độc giả.
“ Có ghế đá, con khỉ bị nhốt trong chuồng nhìn thấy”/ Một tối, hai tối, ba tối.../Trong ánh đèn sao trăng nhập nhọa/ Hai người không nhìn mắt nhau/ Thủ thỉ điều gì rất ngọt/ Họ lắng trong nhau...”
Lối diễn tả bằng hình ảnh của “Một tối, hai tối, ba tối...”, tác giả muốn thông qua thời gian và không gian hẹp để xâu chuỗi những tình cảm ngọt ngào của một cuộc tình đọng qua từng tối. Chính từ những đêm đầu gặp nhau ấy hình như những rào cản và nỗi niềm riêng nào đó đã làm cho mối tình của họ lặng lẽ và trong sáng hơn. “Hai người không nhìn mắt nhau” nhưng tất cả những chất chứa đầy vơi trong lòng tự nó trào dâng “thủ thỉ điều gì rất ngọt, họ lắng trong nhau”. Cái lắng tưởng chừng không thể nào kéo nhau ra được, vừa trong sáng vừa thầm kín mà yêu thương da diết đến kiệt cùng.
Cũng với lối diễn tả một tối, hai tối, ba tối... lại được lặp lại trong thời điểm họ phải chia xa: “Có cây kơnia góc đường nhìn thấy/ Nơi ngã ba hai người chia tay/ Một tối/ Chân khấp khểnh/ Họ gặp khi nào...”?. Hai tối “Lại bye bye/ Tay dư dài thừa mứa/ Không kéo được nhau”.
Tại sao? Ngọt ngào là vậy, thừa mứa là vậy mà cứ tự nó căng ra? Phải chăng tình cảm ấy đã đến với họ muộn màng ngoài số phận, hay có uẩn khúc đớn đau gì mà sự đấu tranh giằng xé trong mỗi người đến mức mà dù vòng tay của nhau có rộng dài tình chứa đến đâu cũng không thể níu được nhau?
Ba tối “Nghèn nghẹn không nói bất cứ câu nào” và “Họ bay về phía ngược nhau/ Tít mù”.
Tình yêu của họ cứ dày lên qua mỗi tối, có sự chứng dám của cảnh vật xung quanh để rồi khi đã "hiểu tận lòng nhau" thì cũng là lúc họ phải xa nhau. Sự vật vã tưởng như vắt kiệt ruột gan, tâm hồn và lý trí giữa cái sâu đậm đang chờ đón họ với cái thực tại đang có trong mỗi con người, sự xót xa đau đớn đến mức cùng cực ấy... tất cả đã nén vào cõi lòng chỉ còn lại nước mắt, chỉ còn lại nghẹn ngào, lưu luyến chia xa và hình như tất cả những gì đã có của ngần ấy thời gian bên nhau cũng dồn vào đủ ngần ấy thời gian cho những ngày chia biệt. Mối tình đẹp đẽ ấy chỉ có ghế đá, con khỉ, cây kơnia, vòm mây mạc, chỉ có đất biết, trời biết. Duyên trời chăng?
“ Đi về phía không nhau” - một bài thơ giản dị, viết không cầu kỳ tưởng như không gọt đẽo mà sâu lắng, nhẹ nhàng, mộc mạc mà thân thương. Có cảm giác như tác giả chỉ sẵn chép ra từ thực tế cuộc tình, từ nỗi niềm đang hằn sâu trỗi dậy trong con tim đớn đau, khao khát yêu thương của mình. Cách viết mới, chọn điệp từ, khung cảnh thời gian đắt đã diễn tả được tâm trạng rất bản thể, rất truyền thống của những lứa đôi yêu nhau sắp phải xa nhau.
Tôi đọc đi, đọc lại nhiều lần bài thơ mà trái tim cứ đập dồn dập, khi thì dãn ra theo từng con chữ, lúc lại nén lại tưởng như sắp bùng nổ vì nỗi nhớ cùng tác giả. Thương và yêu cả hai người, cả ghế đá, con khỉ trong công viên, cả cây kơnia đứng ở góc đường và cả vòm mây bạc trên trời cao xanh kia nữa.
Họ chia tay nhau thật rồi! Mà hình như không phải thế? Một quyết định dứt khoát, thực tế có hậu và đầy nước mắt chỉ xảy ra ở đêm gặp nhau cuối cùng, phút cuối cùng và bước chân cuối cùng... Sự chia tay mà cả độc giả, cả ghế đá, con khỉ và cây kơnia cũng thấy xót xa, bùi ngùi, luyến tiếc, luyến tiếc đến ngỡ ngàng, không tin đó là sự thật. Chính vì điều đó mà trong họ xứng đáng không tồn tại một cuộc chia ly, như chưa hề có cuộc chia ly. Họ mãi mãi mang trọn tình nhau, bay trong đời thực ngược nhau, tít mù...
Một lần nữa xin chia sẻ về cuộc chia ly của tác giả và chúc mừng tác giả có bài thơ hay về cuộc chia ly đó.
NGUYỄN THẾ YÊN
NGUYỄN THẾ YÊN
Chỉ có tình yêu thực sự mới viết được những dòng như thế.
Trả lờiXóaVề phía không nhau thực ra là để luôn có nhau.
Bài thơ hay. Bài cảm nhận hay. Xin chúc mừng!
Bài bình rất hay. Nguyễn Thế Yên đã nói hộ tác giả những điều còn ẩn sau từng con chữ của câu thơ. Chính điều này làm cho tôi hiểu bài thơ hơn. Cảm ơn cả hai tác giả.
Trả lờiXóaHoa Nhã My có nhiêềubài thơ hay, trong đó bài thơ "Đi về phía không nhau" thật ám ảnh. Bài bình của Nguyễn Thế Yên rất thành công. CHúc mừng cả hai tác giả.
Trả lờiXóaThế Yên bình rất chân thành
Trả lờiXóaCâu văn như đọc tâm tình thi nhân
Tôi nghe hiểu được mươi phần
Cái tình Thanh Nhã trong ngần tiếng tơ
Chúc hai tác giả luôn thành công trong sáng tác nhé
Thơ hay, người bình cũng hay
Trả lờiXóaHoa Nhã My sáng từng ngày trang thơ
Đọc xong cảm thấy bất ngờ
Bao điều thú vị bây giờ mới hay
Chúc mừng Thanh Nhã với bào thơ "Đi về phía không nhau" đã chinh phục được độc giả.
Phải yêu nhau thực sự mới viết được bài thơ hay đến thế. Bài cảm nhậ của Nguyễn Thế Yên tóm được cái hồn của bài thơ. Rượu ngon phải có bạn hiền/ Thơ hay phải có khách liền đến thăm... Chúc mừng...
Trả lờiXóaCảm ơn Tuấn, Hương, Loan, VQK và người bạn giấu tên đã chia sẻ. Đặc biệt là cảm ơn tác giả Nguyễn Thế Yên đã có một bài cảm nhận thật sâu sắc. Mong còn được tiếp tục giao lưu với tất cả mọi người. Thân mến!
Trả lờiXóaĐọc bài thơ của TN đã rơi lệ, giờ đọc cảm nhận của Thế Yên về bài thơ này tôi lại thêm một lần khóc nữa. Tiếng nấc cứ nghẹn nơi cổ họng và tiếng gọi yêu thương từ đâu xa lắm vọng về...
Trả lờiXóaVề không gian họ đi trái chiều nhau
Trả lờiXóaNhưng trái tim họ là hai cực nam châm trái dấu
Càng chia ly thì tình càng nung nấu
Họ nhập vào nhau trên thế giới phẳng rồi!
Lại cái nhìn rất mới, rất khách quan của anh Cầm Sơn. Rất thông mình và hóm hỉnh. Hoa Nhã My trân trọng cảm ơn anh.
Trả lờiXóaBài thơ đọng lại trong tôi một sự ám ảnh đúng như Nguyễn Thế Yên đã viết. Có điều tôi không nói được viết được nó hay ở chỗ nào, chỉ biết rằng bài thơ rất ấn tượng, rất hay. Cảm ơn lời bình của Nguyễn Thế Yên. Chắc đôi lứa này trong thơ Thanh Nhã phải yêu nhau say đắm lắm. Ám annhr. Ám ảnh.
Trả lờiXóaThế mới gọj là thơ chứ. Kiệm lời, nén chữ, chi tiết đắt, hình tượng nghệ thuật rõ nét. Chúc mừng Hoa Nhã Ma và tác giả.
Trả lờiXóaNhư một lớp lang kịch bản, chuyện tình hai người này chỉ cảnh vật xung quanh biết, mây trời biết nhưng sao mà ấn tượng và đáng yêu thế. Cảm ơn bải viết của Nguyễn Thế Yên và chúc mừng tác giả.
Trả lờiXóaCảm ơn Nguyễn Thế Yên đã cảm nhận, bình bài thơ của Thanh Nhã sáng tỏ thêm nhiều điều. Chúc mừng hai tác giả.
Trả lờiXóaCảm ơn mọi người đã ghé nhà HNM và để lại những ấn tượng sâu sắc. Hân hạnh đón tiếp!
Trả lờiXóaCảm ơn mọi người đã động viên và đồng cảm.
Trả lờiXóaBài thơ hay, cảm nhận càng thêm hay
Trả lờiXóaThế mới là thơ, thế mới là bình...
Cảm ơn hai tác giả.
Ám ảnh lắm. Thơ ám ảnh. Bài viết sâu sắc, cũng ám ảnh. Giải mã cơ bản bài thơ. Chúc mừng 2 tác giả và Hoa Nhã My
Trả lờiXóa"Đi về phía không nhau" nhưng thực ra là họ đi vào lòng nhau. Cái tài của tác giả là muợn cảnh vật xung quanh để nói về cuộc chia ly rất đau đớn nhưng cũng rất thánh thiện. Đôi này yêu lắm đây. Thơ thì biết và bài bình của Thế yên giải mã cũng rất đạt. Chúc mừng.
Trả lờiXóaCảm ơn hai anh HB và anh Đ đã để lại cảm nhận của mình cho HNM và 2 tác giả.
Trả lờiXóaTình cờ vào cổng thấy bài thơ viết lạ, bình hay, Thơ này chỉ người miền núi mới có được. trân trọng! Tôi sẽ quay lại nhé
Trả lờiXóaNghe tên 113 đã thấy rùng mình. Nhưng được 113 khen 1 câu lại thích. Mong được hầu chuyện 113.
Trả lờiXóaTôi rất thích bài thơ và lời bình nay. cám ơn hai tác giả đã nói hộ lòng tôi.
Trả lờiXóaCảm ơn "hương tóc" nha. Nhớ ghé qua HNM nữa nhé! Hân hạnh đón tiếp.
Trả lờiXóa" Chính từ những đêm đầu gặp nhau ấy, hình như những rào cản và nỗi miềm riêng nào đó đã làm cho mối tình của họ lặng lẽ và trong sáng hơn " Tôi bỗng xuy ngẫm điều này... Phải chăng đây là một quan điểm - Một thông điệp gợi mở cho chúng ta có cái nhìn mới khách quan hơn, bao dung hơn về tình yêu giữa con người với con người của tác giả. Mọi người có hiểu tôi nói gì không...?.Dù gì tôi cũng cảm ơn tg Nguyễn Thế Yên đã an ủi.
Trả lờiXóa