Xóm nhỏ của tôi không biết vì
sao người ta gọi là xóm Đường Long? Có lẽ xóm này có một con đường xe sâu đi
ngang qua một láng nước, nếu ai muốn đi thì phải long qua. Không có tên trên
bản đồ địa phương, nhưng khi nhắc đến địa danh “Đường Long” thì hầu hết người
dân ở xã đều biết đến.
Láng nước chia Đường Long
làm hai khu vực: Bên đây Đường Long và bên kia Đường Long. Nhà tôi ở khu vực bên
đây. Có một con đường rộng hơn chiếc xe trâu dẫn tới láng nước. Nhiều người
lớn, vì công việc buộc phải đi qua bên kia người ta mới long qua. Láng nước có
chỗ nước ngập đầu, nên tôi chẳng bao giờ dám qua. Chỉ có mấy đứa bơi giỏi mới bạo
dạn bơi qua hái trâm chín. Hồi còn nhỏ, tôi hay theo anh Hai đến đường nước
chơi. Con đường ấy đẹp tựa như một khu du lịch sinh thái. Nước chỉ tới mắt cá
chân, không nhiều như ở láng. Bên dưới là cát trắng mịn màng. Hai bên con đường
nước là cây rừng um tùm. Vách đất có chỗ cao tới hai mét. Nhìn lên hai bên bờ
cây rập rạp, chim hót véo von, con đường nước như một hang động. Trông thật
lộng lẫy!
Anh Hai bắt cá, vớt cá, lưới cá, câu cá… đều rất giỏi.
Mẹ nói anh Hai có vía sát cá. Anh đi xuống đường long chừng một giờ là có cá
mang về. Tôi theo anh xem anh mắc câu dọc ruộng. Chờ không bao lâu thì đã có cá
cắn câu. Anh Hai “nhà nghề” nên rất sành. Chỉ nhìn cái cần câu cắm từ xa là anh
biết có cá to hay cá nhỏ, hoặc mấy con lươn quấn dây nhợ rồi lùi mất. Theo anh
Hai chơi cho có bạn chứ tôi chẳng giúp ích việc gì. Lững thững sau anh, tôi
thích hít thở cái mùi bùn của ruộng mạ xanh non mơn mởn. Không thèm nhìn cần
câu, cũng chẳng chú ý hay hứng thú gì với cá đớp mồi. Tôi thích những làn gió
lượn lờ làm những đám lúa cứ lăn tăn như nước hồ xanh thẳm. Thỉnh thoảng, tôi
quên cả đi theo anh Hai. Mải mê nhìn những cánh cò trắng lấp lóa xa xa, hoặc
ngắm những chú bù nhìn ngộ nghĩnh trên đám ruộng nhà ai áo đã rách te tua, phất
phơ trong gió chiều, vụ mùa trước còn sót lại. Anh Hai đã đi đâu xa lắm! Tôi
hoảng hốt không biết anh đâu, không biết đường về, sợ nhất là đường long. Chẳng
phải qua bên kia nhưng con đường nước dẫn tới láng nước to như hồ trông cũng
đáng sợ làm sao! Nếu không có anh Hai, con đường ấy trở thành con đường ma. Một
tiếng cú kêu thôi cũng rợn người. Vì cây cối rậm rạp nên ít ánh nắng mặt trời,
con đường trở nên u ám. Mấy cái hang dọc hai bên đường tựa như hang cọp. Nghĩ thế
thôi tôi cũng đã xanh mặt! May sao lúc đó tôi dáo dác tìm, thấy cái chóp nón
tai bèo của anh nhấp nhô như cái nấm to bồng bềnh trôi trên mặt nước. Anh ngồi
xuống mắc mồi cần câu, bị đám lúa che khuất. Giật mình! Tưởng anh về bỏ. Suýt
khóc!
Anh Hai mình trần, ôm bó cần câu đi trước. Tôi lệt
bệt mang cái đụt lưng lửng cá theo sau. Những con tràu, con rô cựa mình rèn rẹt
đang chờ mẹ nấu canh chua và kho khô cho bữa cơm chiều. Buổi chiều, đi dọc theo
con đường nước trở về nhà mới thích thú làm sao! Thỉnh thoảng, hai anh em dừng
lại khoác một vóc nước trong veo dưới chân cho vào giỏ cá. Đôi lúc anh Hai ra
giọng kẻ cả, mắng tôi không chịu đi nhanh còn mải tranh thủ móc mấy bụm đất sét
hai bên đường mang về nhà dành mai nặn mấy loại trái cây ưa thích để mang vào
lớp khoe mấy đứa bạn.
Đã hằng chục
năm qua, tôi không có dịp cùng anh Hai lội nước xuống đường long. Không biết
nước của con đường ấy có còn trong vắt, cát còn mịn màng nữa không? Chợt đâu
đây có tiếng chim hót, tiếng nước chảy như những luồn ký ức chảy dào dạt về
phía tôi.
Đã hằng chục năm qua, tôi không có dịp cùng anh Hai lội nước xuống đường long. Không biết nước của con đường ấy có còn trong vắt, cát còn mịn màng nữa không? Chợt đâu đây có tiếng chim hót, tiếng nước chảy như những luồn ký ức chảy dào dạt về phía tôi.
Trả lờiXóaMột bài viết về làng quê mộc mạc bình dị nhẹ nhàng mà sâu lắng. Hay và xúc động quá anh ạ. anh cho em xin bài này để làm tư liệu anh nhé, chúc anh ngày vui và may mắn. Hehe em đi nhậu cái đã...
Chuẩn bị đi nhậu mà vẫn dành thời gian lướt qua nhà anh đọc hết cái tản văn này và viết lời còm nữa thật quý quá! (Nhưng nếu không vào nhà anh đọc trước thì đi nhậu không ngon đâu nha). Hjhj...
XóaCảm ơn tác giả đã cho bạn đọc nhất là người miền bắc biết thêm về một vùng quê gắn liền con đường nước rất lạ như trong một giấc mơ với một cánh đồng in dấu những kỷ niệm tuổi thơ thật êm đềm xa lắng. Chúc tác giả luôn vui khỏe và có nhiều bài viết làm đắm đuối lòng người.
Trả lờiXóaCảm ơn anh Nguyễn Thế Yên và chúc anh một buổi tối thật ấm cúng nhé! Mong anh mãi còn đến thăm và cảm nhận
XóaĐường Long có phaior là đường Rồng không? Long là rồng mà? Bài viết lại giải nghĩa long là long rộng ra lấy lối đi. Hay nhỉ? Con đường lại đi trên con suối, khe nước. Bài viết gợi cho mình nhiều chiều suy nghĩ lắm.
Trả lờiXóaGửi bạn Phương Mai!
XóaĐúng là đường Long theo nghĩa nôm na là long cho nó rộng ra để đi đó bạn ạ. Quê tôi chân chất nên đặt tên theo đúng nghĩa đen của nó. Cảm ơn bạn ghé thăm và động viên. Chúc bạn tuần mới làm việc hiệu quả, nhiều niềm vui.