Có một quán cà phê mang cái
tên rất lạ ở thành phố Việt Trì - cà phê Nửa nhớ. Gọi là quán thì không đúng
lắm vì đó là một toà nhà ba tầng hẳn hoi, bề thế trên đường Hai Bà Trưng nối quốc lộ 2
với đường Nguyễn Tất Thành. Trước mặt quán là sân vận động tỉnh Phú Thọ to
đùng. Đứng trên tầng ba, nhất là trên sân thượng ta có thể xem những trận thi
đấu thể thao mà không phải mất tiền. Sát cạnh đó là hồ nước công viên Văn Lang
mênh mang gió thổi, ngạt ngào hương hoa. Mùa hoa sữa hoặc hoa ban thì thôi rồi,
khu phố có quán này ngập tràn trong sắc màu và hương thơm dịu ngọt. Nơi đây không
ồn ào quá, không vắng lặng quá, đủ bình yên cho khách đến nghỉ ngơi thư giãn.
Giới thiệu qua như vậy để bạn đọc biết được vị trí đắc địa giữa trung tâm thành
phố ngã ba sông - cố đô Văn Lang của quán cà phê Nửa nhớ.
Điều đặc biệt của quán cà
phê Nửa nhớ không phải ở vị trí “bờ xôi ao mật” như đã nói ở trên, cũng không
hẳn ở cái tên rất lạ - Nửa nhớ, mà là hương vị cà phê rất đặc biệt cùng với tâm
hồn thi sỹ của ông chủ quán này. Nói đến cà phê ở Việt Trì phải nói đến Nửa
nhớ. Dân sành điệu cà phê rỉ tai nhau bảo thế. Tôi cũng đã từng thưởng thức cà
phê rất nhiều nơi, khắp trong nam ngoài bắc và cũng chính là người nghiền cà
phê có hạng nhưng uống cà phê Nửa nhớ tôi cũng phải gật gù tấm tắc mà rằng:
Tuyêt! Thật tuyệt! Cà phê ở đây ngon ở hương vị của nó, đắng nơi đầu lưỡi, ngọt
ở cổ họng, thơm ngào ngạt trong hai cánh mũi. Nó thơm đến nỗi khiến ta cứ phải
chun mũi lại hít hà, hít rồi lại hít nữa, hít thật sâu cho cái hương thơm đó
thấm mãi vào cổ họng hoà với giọt cà phê đen vừa chảy tới để cho cả vị cùng
hương của nó thăng hoa lên bán cầu đại não, báo cho các tế bào cơ thể cùng hân
hoan mà đón nhận. Đến nỗi, trong réo rắt của nhạc Trịnh ta vẫn có thể nghe được
cả mùi cà phê ngào ngạt lan toả xung quanh. Không chỉ có mùi vị đặc trưng riêng
có của nó, cà phê quán này còn có sắc màu cũng rất đặc biệt. Nếu đen thì sóng
sánh, quyến rũ, kiểu như thương hiệu SONY, nếu nâu thì óng ả, mượt mà như suối
sữa chocolate, đảm bảo với bạn rằng chỉ nhìn thôi cũng đã ứa nước miếng. Nhìn những
giọt cà phê tí tách rơi trong phin mà các tế bào thần kinh đều đồng loạt thức
dậy. Đá cũng sốt ruột tan chảy chờ đợi. Người thì háo hức muốn uống ngay cho đã
cơn thèm nghiện. Không hiểu ông chủ quán có bí quyết pha trộn cà phê thế nào mà
hình thức và nội dung của một phin hấp dẫn đến thế.
Không gian của quán cũng rất
đặc biệt. Từ tầng một đến tầng ba, từ vỉa hè đến phòng bar, từ cầu thang đến
sân thượng, tất cả đều rất gần gũi với thiên nhiên. Cây xanh, giàn hoa, chim
cảnh, gỗ lũa, tranh tường… đều được bố trí rất hợp lý, hài hòa. Ngồi giữa phòng
mà ta có cảm giác như đang ngồi giữa vườn, giữa rừng vậy. Cũng véo von chim
hót, cũng róc rách suối chảy, cũng long lanh giọt nắng. Ngày ngắm mây bay, gió
thổi, đêm chờ trăng lên, sao rơi. Không bị cái chói lóa của đèn cao áp, nê ông;
cũng chẳng lờ mờ, nhợt nhạt, nhấp nha nhấp nháy như ma trơi của đèn màu, ánh
sáng của quán Nửa nhớ vừa đủ để cho mắt nhìn say mắt, mặt mê mặt lòng. Phải
công nhận chủ quán có đầu óc thiết kế rất bài bản, khoa học. Thêm vào đó là những
câu thơ tình viết theo kiểu thư pháp trên những tấm giả gỗ treo quanh khiến cho
khách đến đây dù bực dọc đến mấy, buồn đến mấy cũng phải dịu lòng mà yêu, mà
say. Này là “Người đi một nửa hồn tôi mất/ Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ”; kia ư
“Sao anh lại ngỏ lời/ Vào một đêm trăng khuyết/ Để bây giờ thầm tiếc/ Một vầng
trăng không tròn” vân vân và vân vân… Ta bắt gặp ở đây các thi sĩ, cả trong
nước và trong tỉnh. Mỗi câu thơ hay một vẻ nhưng tựu trung lại đều là… một nửa,
đều nói về sự thiếu hụt, chông chênh. Phải chăng tên quán Nửa nhớ là vì thế?
Phải chăng quán này khách thơ, văn nghệ sỹ thường tụ tập cũng vì thế?
Tôi nhớ có lần đưa bạn gái từ phương nam ra thăm quán Nửa nhớ, hôm đó dù rất vội, tôi với nàng vẫn cố tới thăm quán này. Vội đến nỗi chưa kịp uống hết ly cà phê đích thân chủ quán pha chúng tôi đã phải chia tay, ấy vậy mà ngay chiều hôm đó, nàng đã viết xong bài thơ Nửa nhớ thu. Bài thơ đó nguyên văn như sau: “Vội vã một trưa thu/ Góc quán cà phê Nửa nhớ/Giọt thơ/ Giọt nhớ/ Rơi, rơi, rơi…/ Em rắc đường màu nắng/ Khuấy lên mùa thu/ Nếm thử/ Em đổ heo may vào những viên đá chỏng chơ/ Nỗi nhớ/ Sẫm lại màu cà phê/ Đặc quánh/ Em bỡ ngỡ mùa thu/ Trải vàng hoa nắng/ Mừng em/ Cà phê run lên một vạt nhớ/ Chênh chao mùa thu/ Nửa ly cà phê/ Lời chưa trọn/ Em đi/ Mang theo mùa thu còn tươi nguyên nỗi nhớ…”. Bài thơ này sau một loạt báo đã in. Tôi không hiểu về thơ lắm nhưng đọc lên nghe cũng rạo rực cả cõi lòng. Thì đấy, đến thì Nửa nhớ, đi thì “tươi nguyên nỗi nhớ”. Chả trách khách đông là phải.
Điều đặc biệt nhất của quán cà phê Nửa nhớ là ông chủ quán. Dáng người hơi gầy, cao ráo, tóc dài xõa đến vai như con gái, trông ông đã rất nghệ sỹ rồi. Ngoài năm mươi tuổi nhưng nhìn ông còn trẻ và phong độ lắm. Cây vợt khá của thành phố đấy. Cầu thủ hạng chân giày đấy. Chiều nào cũng thấy ông lái ô-tô đi chơi bóng bàn nha. Đâu chỉ có cái dáng, ông còn là tác giả thơ có tên tuổi của Hội Liên hiệp VHNT Phú Thọ. Tập thơ “Giọt lắng” của ông do nhà xuất bản Hội nhà văn ấn hành vừa ra đời đã ẵm luôn giải của UBND tỉnh năm 2011. Bạn bè văn thơ của ông đông lắm. Sáng tụ tập cà phê Nửa nhớ. Chiều đàn đúm bóng bàn ở tư gia nhà thơ Nguyễn Đình Phúc. Hứng lên có thể lái xe đưa bè bạn đi chơi mấy ngày trong rừng xanh tút hút ngay. Không chỉ chủ quán cà phê Nửa nhớ, ông còn chủ một blog tên Nửa Nhớ quán oách si mo, rất đông người truy cập để đọc thơ ông.
Có được cơ ngơi, sự nghiệp này, Nguyễn Thế Yên (tên ông chủ quán) phải nhờ tới bà vợ duyên dáng, trẻ trung, nhân hậu trông coi quản lý quán, nâng khăn sửa túi cho ông làm thơ, cho ông chơi chim cảnh, đánh bóng bàn, bù khú với bầu bạn... Người ta bảo thấp thoáng sau lưng những người thành đạt là các bà vợ, quả không sai. Tôi nhìn quán cà phê Nửa nhớ của vợ chồng thi sĩ Nguyễn Thế Yên và gọi đó là ngôi nhà hạnh phúc.
Viết đến đây, tự nhiên tôi lại thèm một ly cà phê đen đến thế. Nhớ là không đường, tôi chỉ có đen đá không đường thôi đấy. Nào, mời bạn cùng tôi đến Nửa nhớ để thưởng thức hương vị cà phê nơi đây, nghe nhạc Trịnh và nghe Nguyễn Thế Yên đọc thơ. Hình như ông lại có bài thơ mới sáng tác thì phải?
Tôi nhớ có lần đưa bạn gái từ phương nam ra thăm quán Nửa nhớ, hôm đó dù rất vội, tôi với nàng vẫn cố tới thăm quán này. Vội đến nỗi chưa kịp uống hết ly cà phê đích thân chủ quán pha chúng tôi đã phải chia tay, ấy vậy mà ngay chiều hôm đó, nàng đã viết xong bài thơ Nửa nhớ thu. Bài thơ đó nguyên văn như sau: “Vội vã một trưa thu/ Góc quán cà phê Nửa nhớ/Giọt thơ/ Giọt nhớ/ Rơi, rơi, rơi…/ Em rắc đường màu nắng/ Khuấy lên mùa thu/ Nếm thử/ Em đổ heo may vào những viên đá chỏng chơ/ Nỗi nhớ/ Sẫm lại màu cà phê/ Đặc quánh/ Em bỡ ngỡ mùa thu/ Trải vàng hoa nắng/ Mừng em/ Cà phê run lên một vạt nhớ/ Chênh chao mùa thu/ Nửa ly cà phê/ Lời chưa trọn/ Em đi/ Mang theo mùa thu còn tươi nguyên nỗi nhớ…”. Bài thơ này sau một loạt báo đã in. Tôi không hiểu về thơ lắm nhưng đọc lên nghe cũng rạo rực cả cõi lòng. Thì đấy, đến thì Nửa nhớ, đi thì “tươi nguyên nỗi nhớ”. Chả trách khách đông là phải.
Điều đặc biệt nhất của quán cà phê Nửa nhớ là ông chủ quán. Dáng người hơi gầy, cao ráo, tóc dài xõa đến vai như con gái, trông ông đã rất nghệ sỹ rồi. Ngoài năm mươi tuổi nhưng nhìn ông còn trẻ và phong độ lắm. Cây vợt khá của thành phố đấy. Cầu thủ hạng chân giày đấy. Chiều nào cũng thấy ông lái ô-tô đi chơi bóng bàn nha. Đâu chỉ có cái dáng, ông còn là tác giả thơ có tên tuổi của Hội Liên hiệp VHNT Phú Thọ. Tập thơ “Giọt lắng” của ông do nhà xuất bản Hội nhà văn ấn hành vừa ra đời đã ẵm luôn giải của UBND tỉnh năm 2011. Bạn bè văn thơ của ông đông lắm. Sáng tụ tập cà phê Nửa nhớ. Chiều đàn đúm bóng bàn ở tư gia nhà thơ Nguyễn Đình Phúc. Hứng lên có thể lái xe đưa bè bạn đi chơi mấy ngày trong rừng xanh tút hút ngay. Không chỉ chủ quán cà phê Nửa nhớ, ông còn chủ một blog tên Nửa Nhớ quán oách si mo, rất đông người truy cập để đọc thơ ông.
Có được cơ ngơi, sự nghiệp này, Nguyễn Thế Yên (tên ông chủ quán) phải nhờ tới bà vợ duyên dáng, trẻ trung, nhân hậu trông coi quản lý quán, nâng khăn sửa túi cho ông làm thơ, cho ông chơi chim cảnh, đánh bóng bàn, bù khú với bầu bạn... Người ta bảo thấp thoáng sau lưng những người thành đạt là các bà vợ, quả không sai. Tôi nhìn quán cà phê Nửa nhớ của vợ chồng thi sĩ Nguyễn Thế Yên và gọi đó là ngôi nhà hạnh phúc.
Viết đến đây, tự nhiên tôi lại thèm một ly cà phê đen đến thế. Nhớ là không đường, tôi chỉ có đen đá không đường thôi đấy. Nào, mời bạn cùng tôi đến Nửa nhớ để thưởng thức hương vị cà phê nơi đây, nghe nhạc Trịnh và nghe Nguyễn Thế Yên đọc thơ. Hình như ông lại có bài thơ mới sáng tác thì phải?
Nó thơm đến nỗi khiến ta cứ phải chun mũi lại hít hà, hít rồi lại hít nữa, hít thật sâu cho cái hương thơm đó thấm mãi vào cổ họng hoà với giọt cà phê đen vừa chảy tới để cho cả vị cùng hương của nó thăng hoa lên bán cầu đại não, báo cho các tế bào cơ thể cùng hân hoan mà đón nhận
Trả lờiXóa.Đang đêm đọc bài này của anh lại thấy thèm cafe và muốn ra ngay quán nửa nhớ để làm ngay một bát lớn luôn cho đã cơn thèm.
tản văn hay vừa đủ cho người khác thèm và nhớ, qua đó thấy được chất nghệ sĩ của chủ quán cũng như phong cách sống của ông. Chúc hai anh luôn vui và mạnh khỏe... huhu uống giùm cho em một ly cafe nhé. Cảm ơn anh nhiều lắm
Đảm bảo với em rằng: uống một bát rồi lại muốn uống thêm bát nữa cho mà xem. Ra đi, hay lắm! Nửa nhớ mong lắm!
XóaCòn nhớ ly cafe sữa Đồ Sơn. Hôm nao về Việt Trì uống cafe Nửa nhớ nhé!
Trả lờiXóaRất nhớ đó anh Minh Trí ơi! Đêm bên bờ biển, các anh đón tôi từ trưa, mãi tối mới có thời gian gặp nhau, anh đi từ thành phố Hải Phòng xuống Đồ Sơn, 20 cây số chứ ít gì! Đêm bờ biển, lần đầu gặp nhau, ấn tượng thế sao mà quên được kiến trúc sư, nhà thơ ơi! Hôm nào lên Việt Trì đến Nửa nhớ nha!
XóaỐi giời ôi! Anh đưa tất cả nhà em lên mãi thế này phải đến mà gỡ xuống nếu không mà rơi thì đau lắm. Nhưng thú thực, chả giấu gì các bác! Đúng là cà phê Nửa nhớ nhà em thì vẫn đang rơi rơi tí tách, đang tỏa lan thơm nức ở dưới mặt đất đấy. Nó đang cởi mở, đang sóng sánh, đang ưỡn mình bốc mùi hương lạ lắm mời gọi các bác ở mọi miền gần xa về thưởng thức. Cảm ơn anh Xuân Thu - Nhà thơ; Nhà văn kiêm nhà quảng cáo và nhà họa sĩ hơi bị tài...
Trả lờiXóaChuẩn bị chu đáo đón du khách về giỗ Tổ, dự hội chợ Hùng Vương nha. Cà phê Nửa nhớ đây! Xin mời!
XóaCà phê nửa nhớ...cái tên thật hay,tôi nghe nói chủ quán là tác giả của nhiều bài thơ hay...
Trả lờiXóasẽ lãng mạng lắm đây, khi được chờ ai đấy và uống cà phê !
Cảm ơn tác giả đã chỉ cho tôi, hay quá!
Rất lãng mạn nhé. Xin mời họa sỹ đến thưởng thức cà phê Nửa nhớ ngay. Cà phê + Thơ + họa + nhạc = tuyệt vời!
XóaNhất định sẽ về uống cà phê Nửa nhớ. Bài viết hay quá. Đọc chỉ muốn về Nửa nhớ ngay.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã ghé thăm HNM. Mong bạn sớm qua Nửa nhớ để uống cà phê, nghe nhạc Trịnh và bình thơ nhé.
XóaMình đã qua Việt Trì những chưa được thưởng thức cà phê Nửa nhớ. Nhất định có dịp sẽ tới thăm Nửa nhớ để uống cà phê, nghe thơ của chủ quán.
Trả lờiXóaThì dịp giỗ Tổ Hùng Vương này mới bạn trở lại Việt Trì đi. Trân trọng chào đón bạn đó. Hẹn gặp nhau ở Nửa nhớ nha.
XóaĐọc xong bài này, không phải muốn cà phê Nửa nhớ mà là khao khát lắm đây. Mong có dịp được thưởng thức (cafe, nhạc, tranh ảnh, thơ Nửa nhớ... và cả ông chủ nữa)
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã đọc, đã khao khát, đã muốn về thăm Nửa nhớ. Nhất định đến thăm Nửa nhớ bạn nhé!
Trả lờiXóađến nửa nhớ uống cafe thôi, đừng vào nhà nghỉ
Trả lờiXóa