Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

TRƯỚC GƯƠNG




Chẳng biết tự bao giờ khi ta soi gương
Cứ ngớ ra chẳng nhận mình được nữa
Chẳng như ngày xưa cái thời hăm hở
Giờ ngây ngô, dài dại đến buồn cười

Chẳng biết tự bao giờ ta bỗng chốc hụt hơi
Gió chiều nào vội uốn theo chiều ấy
Tát nước theo mưa, nói cười như máy
Uốn lưỡi, lựa môi cho vừa mọi khuôn hình

Chẳng biết tự bao giờ mình chẳng là mình
Không nghe gì cũng vỗ tay ròn rã
Méo cũng bảo tròn, nịnh đầm giả lả
Câu cụt, câu què, nghe ợ cũng khen hay

Buông xuôi mình bằng cách giơ tay
Biểu quyết cả những khi không đồng ý
Sợ cành cong, sợ “rung cây dọa khỉ”
Thấy trái ngang ngoảnh mặt cứ làm ngơ

Chẳng biết tự khi nào ta chẳng được như xưa
Đứng trước gương cứ ngớ ra - kẻ lạ
Mình đây ư? Trời ơi! Thương, thương quá!
Đau đến vô cùng, sao đau thế mình ơi?

                                     Đêm 15-7-2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét