Thi thoảng có những chiều hoàng
hôn
Lính đảo chúng tôi quây quần ngồi
lặng lẽ
Không ai nói gì, mắt hướng về đất
mẹ
Nghe biển rì rầm và chờ đón trăng
lên
Suốt cả ngày công việc triền miên
Luyện tập, tuần tra…phơi mình
cùng cát trắng
Lúc chiều buông là lúc mình
khoảng lặng
Thăm thẳm trời tây, nhớ lắm đất
liền ơi!
Mẹ giờ này tất tả lúc chiều rơi
Đồng cạn, ruộng sâu, việc nhà,
chú bác?
Cha chạy xe ôm chắc vẫn đang chờ
khách?
Và người yêu, em đang ở đâu?
Chúng tôi bần thần lặng lẽ nhìn
nhau
Không buồn đâu, chúng tôi chỉ nhớ
Tuổi mười tám, hai mươi đang sức
ăn, sức ngủ
Khoảng lặng này cho cứng cáp mình
hơn
Mẹ cha xưa đã “xẻ dọc Trường
Sơn…”
Nay chúng tôi Trường Sa nơi đầu
sóng
Như cây phong ba, luôn vững vàng
tay súng
Đất liền ơi! Xin mẹ hãy yên lòng!
Tháng 6-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét