Có những người
Vừa
mới đây thôi còn “mày tao chí tớ”
Mà
hôm nay bỗng dưng thớ lợ
“Cậu
cậu tôi tôi” hờ hững nhạt phèo
Như
chưa từng đã cùng cảnh gieo neo
Áo
ngắn một thời, đầu trần chân đất
Chỉ
vì hôm nay bởi cái tài chạy chọt
Cục
đất đã thành ông tượng cao sang
Có
những bạn văn mà câu chữ làng nhàng
Nhưng
khéo bon chen, giỏi khuếch trương, tài dán tem, nhãn, mác
Trở
thành “nhà” nọ, “nhà” kia
Vỗ
vỗ vai ta với giọng bề trên lên lớp
Nhìn
đời bằng nửa con mắt
Khuyên
ta nên viết thế nọ, thế kia, thế khác…
Cùng
mớ lý luận cao siêu, rỗng tuếch, rối mù
Ta
nhìn bạn xưa lòng dạ ngẩn ngơ
Thôi,
đành vậy!
Ta cứ nhà quê - một gã chăn bò
Vui
với cỏ cây, ruộng đồng, trời đất
Với
bạn bè ta (kể cả ảo trên “phây”) cũng hiền lành chân chất
Chẳng
bon chen, danh hão, chức quyền
Trải
lòng cùng với thiên nhiên
Chắt
chiu con chữ người hiền mà thơ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét