(Nhớ chị Nguyễn Thị Bé - Anh hùng LLVTND)
Mười bảy tuổi,
Chị cũng như bao cô
gái khác
Chiếc áo bà bà, tóc dài, chân dép
Chị lớn lên với những ước mơ
Nhưng cuộc đời đâu phải là thơ
Đâu chỉ toàn hoa và tiếng nhạc
Đêm chao nghiêng dưới tầm đại bác
Giữa tiếng mẹ ru hời - có tiếng nấc đau thương
Chị dâng tuổi xuân cho đất nước quê hương
Cho những vườn cây… Phước Đông xanh thắm
Máu chị đổ bởi súng thù hung hãn
Tim chị ngừng rồi… cho Thanh Phước mùa xuân
Tiếng chị bay trong gió… âm vang
Tiếng chị theo thời gian sống mãi
Như hương thơm - không gian nào ngăn nổi
Tuổi hai mươi còn nguyên vẹn bóng hình
Chẳng tượng đồng,
Chẳng bia đá lưu danh
Tượng đài chị được xây bằng ký ức
Chân dung chị được vẽ bằng cảm xúc
Mưa nắng nào xóa được trong tôi,
Và trong mỗi trái tim,
Những con người biết yêu Tổ Quốc.
N.H
"Chẳng tượng đồng,
Trả lờiXóaChẳng bia đá lưu danh
Tượng đài chị được xây bằng ký ức
Chân dung chị được vẽ bằng cảm xúc..."
Những anh hùng liệt sỹ hy sinh vì Tổ quốc thường cao thượng và đẹp đẽ như vậy đó, để lại trong ta những hình ảnh thật khó phai mờ, dẫu chưa được gặp họ. Cảm ơn Nguyên Hạ đã nói hộ nhiều người.
@ Tuấn Vinh!
XóaCảm ơn bạn tới thăm, đồng cảm sẻ chia với tác giả. Chúc bạn ngày mới vui vẻ và hiệu quả.