Sau những tháng ngày âm u, hết
mưa phùn gió bấc lại “mưa xuân phơi phới bay”, cuối cùng trời đã nắng. Đang co
ro trong rét, nào áo dạ, áo len, nào tất chân, găng tay... hôm nay, tôi bỗng
chợt cảm thấy khoan khoái ấm áp lạ thường. Cởi tung áo khoác, khăn tất, bỏ hết
giày dép, cứ để chân trần, phong phanh như thế, tôi chạy ào ra sân giơ tay đón
nắng. Nào đâu chỉ có tôi, hầu như từ người già đến trẻ con trong xóm đều hân
hoan như thế, đều hớn hở đón chào nắng xuân.
Chim
chóc ở đâu kéo về ríu rít ngoài vườn. Ong bướm rì rào lượn bay trên các vòm hoa
vải, hoa bưởi, hoa xoài... Hình như đây là lúc hoa được dịp nở bung hết cỡ. Tôi
mê mải ngắm những chùm hoa bưởi trắng muốt nở bung như những bỏng ngô rang
ngoài vườn. Đã thấy chúng rụng trắng cả mặt đất quanh gốc cây. Hương bưởi ngào
ngạt thơm quyến rũ. Hoa xoài tùng chùm vàng xuộm, lấm tấm những nhị đen điểm
xuyết càng làm cho nó thêm duyên dáng kiêu kỳ. Hoa vải từng chùm đan vào nhau
khiến cho cả cây vải như một vầng hoa mâm xôi mời bướm, gọi ong về. Tiếng ong
kêu vi vu thích lắm. Mấy hôm trước trời mưa, vườn nhà tôi đâu có cảnh này.
Không khí ẩm thấp, nặng nề. Khu vườn trầm mặc, lặng im trong gió rét. Thế mà
hôm nay, nắng ấm vừa bừng lên, hoa thì khoe sắc đua hương, chim thì véo von ríu
rít, ong thì lượn bay vo ve, bướm lại chập chờn vờn hoa trong nắng.
Trong
vườn thì thế, ngoài đồng cũng ngập tràn nắng xuân. Lúa đang thì con gái như
xanh hơn trong nắng. Cả cánh đồng miên man xanh. Lớp lớp sóng lúa đuổi nhau
trong nắng gió xuân. Năm nay, nước đủ, rét vừa độ, cấy đúng thời vụ nên lúa cứ
mơn mởn xanh. Mấy bác nông dân thăm đồng, đứng chống cuốc nhìn trời, nhìn lúa
mà hởi lòng hởi dạ. Chắc chắn mùa này sẽ bội thu đây. Cùng với lúa là khoai, là
ngô, là rau và đủ các thứ hoa màu khác. Cây nào cây nấy đều xanh rờn hớn hở,
rung rinh trong nắng gió xuân.
Nắng
xuân dễ nhận biết nhất trong các nắng trong năm. Không gay gắt như nắng hè,
không vàng mơ như nắng thu, không yếu ớt như nắng đông, nắng xuân nồng nàn lắm.
Nó bừng lên như đánh thức muôn loài. Thì sau bao tháng ngày ngủ đông như thế,
tháng giêng âm u, lui phui mưa xuân như thế, tự nhiên có ngày nắng đẹp bảo sao
mà không đột ngột bất ngờ? Từ rét sang ấm, từ ẩm ướt sang khô ráo, từ âm u sang
sáng bừng lên bảo sao mà không ngỡ ngàng kỳ lạ?
Hình như khi
nắng xuân về mới đúng nghĩa là mùa xuân nhất. Lộc biếc ngàn mắt lá. Thơm ngát
sắc ngàn hoa. Nắng như thoa một lớp phấn trắng long lanh lên tất cả mọi vật.
Cây cối, súc vật, con người đều hớn hở cùng nắng xuân. Các cụ già lọ mọ ra sân
đón nắng. Trẻ con tung tẩy chạy nhảy nô đùa. “Trong làn nắng ửng khói mơ tan”,
thiếu nữ óng ả khoe những đường cong để gió xuân cũng bồi hồi trêu đùa sột soạt
tà áo biếc. Trai tân quần bò, áo phông để cơ bắp cứ cuồn cuộn, ngực cứ nở nang
phô phang cùng nắng mới.
Nắng xuân về
gọi chiếu chăn ra hong, gom quần áo rét để giặt giũ cất dọn. Ngoài sân, trên
tầng thượng la liệt những chăn cùng chiếu, những áo dạ, quần thun... Hình như
tất cả những đồ chống rét được dịp phơi bày điểm danh sau một mùa đông lạnh
giá. Có người dùng gậy đập giũ chiếc chăn bông, chiếc nệm Hàn Quốc để xua đi
bụi bặm, xua đi cái giá lạnh. Tít trên cao kia, ông mặt trời như đang cười lấp
lóa. Thật diệu kỳ nắng xuân.
Tôi
đứng trên tầng cao ngẩn ngơ ngắm nhìn làng quê trong nắng gió xuân. Tự nhiên,
trong lòng tôi vang lên những câu hát tuyệt vời trong ca khúc của nhạc sỹ Trần
Chung. “Em ơi mùa xuân đến rồi đó. Thắm đỏ ngàn hoa khát mặt trời. Nghe không
gian mênh mang trong lời ca yêu thương đến với muôn người, đến với muôn đời.
Xuân ước vọng ngàn năm lại tới. Nghe lòng vui phơi phới. Kìa em! Nắng đã lên
rồi! Mừng xuân hát lên thôi!”.
Vâng, nắng đã
lên rồi, ta cùng hát lên em nhé! Hát lên để đón chào nắng xuân!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét