Giường này đời gọi giường đôi
Gối chăn đủ bộ sao tôi một mình?
Quờ tay bốn phía lặng thinh
Đen ngòm - đêm chẳng bóng hình - sợ chưa?
Nằm, ngồi, sấp, ngửa trơ trơ
Xoay ngang, trở dọc vẫn thừa một tôi?
Ngủ đi! Trời sắp sáng rồi!
Vô duyên con mọt liên hồi nghiến đêm
Giường đôi chăn ấm, nệm êm
Mà sao dạ xót, đầu điên thế này?
Gối chăn đủ bộ sao tôi một mình?
Quờ tay bốn phía lặng thinh
Đen ngòm - đêm chẳng bóng hình - sợ chưa?
Nằm, ngồi, sấp, ngửa trơ trơ
Xoay ngang, trở dọc vẫn thừa một tôi?
Ngủ đi! Trời sắp sáng rồi!
Vô duyên con mọt liên hồi nghiến đêm
Giường đôi chăn ấm, nệm êm
Mà sao dạ xót, đầu điên thế này?
Đời có lẽ sợ nhất là cô đơn phải không Nhã My. Thế mà nỗi cô đơn theo bạn vào trong giấc ngủ . Muốn hết cô đơn ban bay sang đức AT giới thiệu cho một cô tóc vàng "To béo " thì bạn sẽ hết chỗ nằm ngay ấy mà ...hi
Trả lờiXóaGửi Lê An Tuyên!
XóaGửi ngay cái bà Đức đó về Việt Nam ngay nha. Nghe tả đã sợ. Gửi cho cả lão Nguyên Hùng một bà nữa luôn thể. Chúc ngủ ngon nha.