Lâu lắm rồi mới có một nắng mai
đẹp như sớm nay. Ánh nắng vàng mơ lan tỏa khắp nơi nơi. Những phiến lá trên
những tán cây được ánh nắng chiếu vào lấp lóa. Không gay gắt, chói chang như
những ngày hè; không mỏi mệt nhợt nhạt như những sớm đông, cái nắng sớm mai hôm
nay kỳ lạ lắm. Nó dìu dịu du dương, nó vàng mơ mê mải, nó có cả vẻ ngòn ngọt
nữa. Đủ cả sắc hương, mùi vị. Thế mới lạ. Thì nó cứ như suối mật ong chảy tràn
lênh láng ra kia bảo sao mà không ngọt, không thơm cơ chứ. Lại được cả gió cũng
rất lạ. Nhè nhẹ, dìu dịu, mơn man. Cứ hiu hiu thổi, cứ man mác buồn, như có lại
như không.
Chả
bù cho tuần trước, nắng gay gắt, nóng bức, ngột ngạt, oi ả. Ngồi không trong
nhà cũng cảm thấy bứt rứt khó chịu. Rồi bão ập về. Sấm chớp đì đùng. Lốc xoáy,
gió cuốn. Mưa tuôn trút nước. Cây cối ngả nghiêng. Dòng sông mùa lũ cuồn cuộn
chảy. Bầu trời lúc nào cũng sung sũng nước. Hình như còn bao nhiêu nước của mùa
hạ, ông trời đều cho theo bão trút hết xuống trần gian trước khi dắt mùa sang
thu. Mới hôm qua, hôm kia thôi còn thế, vậy mà sáng nay thức dậy đã thấy trời
quang mây tạnh. Và nắng kia kìa! Có lạ không cơ chứ! Có nên thơ không cơ chứ!
Vàng đến thế, miên man đến thế kia mà! Chả trách người ta bảo sau cơn mưa trời
lại sáng. Đằng này, sau cơn bão, sau mùa bão thì nắng vàng mơ là đúng quá rồi.
Tôi
nhẩn nha dạo bước trên con đê dọc bờ sông. Dòng sông hiền hòa trôi. Trên cánh
bãi, người trong làng đổ ra cày bừa chuẩn bị cho vụ đông. Người và trâu rải kín
cả tràn soi trước mặt. Tiếng “vặt, diệt”, tiếng í ới, rồi cả tiếng hò, giọng
hát vang lên mới vui làm sao. Mới sớm ra mà cánh bãi cứ như hội. Làng đang vào
vụ đông mà lị. Dưới sông, mấy con đò cũng hối hả vào ra chài lưới. Ánh nắng rải
xuống mặt sông. Mặt nước gặp gió, gặp mái chèo khua bì bõm đã tạo thành những
con sóng lăn tăn lấp loáng đủ màu sắc. Nó lung linh huyền ảo. Nó nhảy nhót đùa
rỡn. Nó lóc róc, ì oạp kêu, nó đuổi nhau xô vào mạn thuyền, trườn lên bờ cát.
Trong
đồng, lúa đang thì con gái xanh miên man. Nắng sớm, gió sớm tạo thành những
sóng lúa đuổi nhau xa tít tận chân trời. Dưới tràn ruộng trũng mấy bác nông dân
đang tất bật khắc phục hậu quả sau lũ lụt. Té nước rửa những khóm lúa bị bùn
lấm. Cấy dặm những chỗ lúa bị thối. Đắp lại những đoạn bờ bị vỡ. Mùi bùn sau lũ
khăn khẳn bốc lên cũng không thể át được hương lúa đang thì con gái trên tràn
ruộng vàn kia theo nắng mai, gió sớm thổi tới thơm ngai ngái, nồng nàn. Không
vất vả, cực nhọc như những ngày hè đẫm mồ hôi nóng bức, lao động sớm nay khoan
khoái lắm. Nắng dịu, gió mát. Lúa tràn cao, chính vụ lại mỡ màng thế kia, hứa
hẹn một vụ mùa thắng lợi nhường ấy thì mấy mảnh ruộng cấy quài, sau “mặt phục”
này có bị thối, bị muộn cũng đâu có hề gì.
Nắng
thu buổi sớm vô tư đem đến cho mọi người cảm giác bình yên thư thái. Phải thế
chăng mà nhà thơ Tố Hữu đã viết: “Tháng tám mùa thu xanh thắm/ Mây nhởn nhơ
bay/ Hôm nay trời đẹp lắm/ Mây của ta/ Trời đất của ta...”. Và bất chợt, tôi
nghĩ tới biển Đông. Chẳng biết nắng thu ngoài ấy thế nào? Cả mùa hè biển dậy
sóng rồi. Giờ này biết có trời yên biển lặng? Ngắm nhìn các chiến sỹ hải quân
qua màn hình tôi cũng cảm nhận được nắng gió ngoài ấy cũng nên thơ lắm. Biết là
phong ba, bão táp, biết là kẻ thù rình rập nhưng những chiến sỹ trẻ chắc tay
súng thế kia, cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới trên cột mốc chủ quyền, trên
những chiếc tàu thuyền của ta ra khơi bám biển với đội hình vững vàng như thế
thì càng hiểu hơn cái đẹp, chất thơ của nắng gió thu này.
Mùa
thu cách mạng tươi vàng nắng thu. Nắng thu đang tràn vào trang viết của tôi đòi
thành thơ, thành nhạc. Nắng thu nắm lấy tay tôi dắt tôi ra đồng, ra bãi hòa
cùng những người nông dân đang cày cuốc gieo trồng. Nắng thu gọi tôi ra biển
đảo cùng các chiến sỹ chắc tay súng bảo vệ chủ quyền Tổ quốc. Nhất định rồi.
Tôi sẽ tan vào trong nắng thu mà mê mải, miên man cùng quê hương, đất nước. Ơi
nắng thu, mùa thu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét