Nhìn thấy nhau mà không thể gặp
nhau
Nhà giàn kia xung quanh toàn ngầm
đá
Sóng cả, gió to, biển quay cuồng
vật vã
Xuổng nhỏ, thuyền con? Không.
Không thể anh ơi!
Tàu ra thăm đành neo đậu đây thôi
Cô văn công cầm mi-cro và hát
Tiếng hát, tiếng thơ cứ nghẹn
ngào, ngàn ngạt
Cả thư nhà, đành mở đọc anh nghe
Sóng gió ầm ào không át được
tiếng loa
Cả những thì thầm riêng tư qua
điện thoại
Nhà giàn đó, đảo tiền tiêu vững
chãi
Cột mốc chủ quyền Tổ quốc của
mình đây
Cờ đỏ sao vàng trong gió cả tung
bay
Chiến sỹ hải quân giữa biển trời
lồng lộng
Hát hò gọi nhau mặc cho biển động
Chưa được cầm tay mà như gặp nhau
rồi
Dang rộng vòng tay ôm cả trùng
khơi
Giọt nước biển nơi này cũng mặn
mòi xương máu
Giặc giã, bão dông qua bao đời
chiến đấu
Thương lắm nhà giàn, yêu lắm Tổ
quốc tôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét