Thứ Năm, 28 tháng 12, 2017

NGHĨ VỀ DANH GIẢI

Mùa giải thưởng tất cả rồi sẽ qua
Mọi "tem nhãn" cũng chẳng hề ở lại
Chỉ tác phẩm lưu trong lòng mãi mãi
Một chút thôi
Một chút thôi...
Thế cũng là...

Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017

CỰU CHIẾN BINH CHÍ ĐÁM DU CA

Đoàn ta Chí Đám anh hùng
70 năm đã lẫy lừng sông Lô
Xứng danh bộ đội Cụ Hồ
Chỉnh tề đội ngũ ta "vồ" phương Nam
Cụ Cường cao tuổi nhất đoàn
Lễ phục trắng toát các nàng ngẩn ngơ
Bác Hùng, bác Nghĩa như mơ
Thăm chiến trường cũ, bồ xưa gặp rồi
Trung tá Ngọc rất "nổi sôi"
MC Nhật Lệ đứng ngồi ko yên
Bác sĩ Tú rất là hiền
Đọc thơ súng pháo ngả nghiêng mà cười
Mấy cặp vợ chồng... Giời ơi!
Đi cùng mà chẳng cho tôi ngủ cùng?
Trần Nam thượng tá oai hùng
Thay mặt cả tỉnh chém bung đội Lào
Chủ tịch Cảnh quên mũ, sao
Vì lo sắp xếp đồng bào chuyến đi
Quân khu Ngọc Chúc tinh vi
Vừa đông vừa lại ôm đi nhiều tiền
Chiến binh Khải chúa tưởng hiền
Cướp mích đội bạn nhảy lên hát chèo
Nhìn qua tưởng chúng mình nghèo
Thế mà chen chúc chờ trèo mát xa
Làm cho các chị các bà
Ấm a ấm ức rõ là bỏ quên
Đứng lên ngồi xuống không yên
Lại đem đốt tiền vào chỗ ấy a?
Hôm này về chết với bà!
Khôn nhà dại chợ sao mà thậm ngu?
Bác tài trai đẹp vi vu
Xe bốn tỉ rưỡi cứ vù vù bay
Bình Minh, Hoàn hảo mê say
Quân khu Chí Đám chuyến này oách không?

TIẾC BIỂN


Tối qua đoàn đến Cửa Lò
Ngủ xong một phát sớm mò về luôn
Đêm nghe sóng biển dập dồn
Chị em hứng khởi mở cửa ra xem
Cụ Cường tai mắt nhập nhèm
Vội "hoi" ông Nghĩa "x...ờ...em" chỗ nào?
Gặp ngay Khải chúa ào ào:
"Tưởng gì? Biển đếch bằng ao nhà mình!
Cửa Lò ngỡ tưởng đẹp xinh
Đếch bằng cửa mình. Thôi! Liệu về mau!".
Ông Hùng tức quá nổi "cau"
Tao chưa sờ được về sao mà về?
Giường bên ông Sảo ngủ mê
Ôm em áo đỏ phê phê giấc nồng
Tiếc ơi là tiếc cái mông
Mênh "cua" biển
lại về không cả đoàn!
Đoàng!

MÃI LÀ YÊU THƯƠNG

Cùng nhau thăm lại chiến trường
Bao nhiêu kỷ niệm yêu thương hiện về
Đường dài mưa rét tái tê
Đồng đội ơi ở đâu về cùng tôi?
Còn đây những núi cùng đồi
Những khe cùng suối bồi hồi tâm can
Nhớ xưa sốt rét trên ngàn
Mưa bom, bão đạn na pan khét rừng
Nghĩa trang đường 9 rưng rưng
Trời ơi! Đồng đội đã từng có nhau
Bây giờ mày nằm ở đâu?
Nghĩa trang thành cổ chỉ màu cỏ xanh!
Về đây hàng ngũ điểm danh
Khói bom đã tạnh, chiến tranh hết rồi
Về đi thôi! Về đi thôi!
Gọi nhau! Sao chỉ bồi hồi khói hương?
Một thời Quảng Trị đau thương
Thấm bao nước mắt, máu xương đất này
Hôm nay trở lại cầm tay
Ôm nhau tóc bạc, cay cay mắt cười
Mặc mưa gió rét mù trời
Cỏ cây sông núi bời bời cứ xanh
"Đời ta gương vỡ lại lành"
Chiến trường xưa đã trở thành tráng ca
Hát mãi khúc quân hành ca
Phú Thọ - Quảng Trị mãi là yêu thương...

Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

CHỮ VIỆT MỚI?

Chẳng biết mai này chữ Việt mới lên ngôi
Những liệt sĩ "chưa biết tên" liệu tìm tên được nữa?
Những linh hồn lang thang không nhà, không cửa
Tìm về quê không đọc được nữa rồi!
Bản quán mình đâu Đất Nước ơi?

ĐÊM ĐỒNG VĂN

Đêm Đồng Văn
Phố cổ chìm trong mưa rét
Những giọt mưa tí tách
Như những mũi kim châm
Đâm buốt thịt da run nhong nhóc
Chẳng biết mấy độ C mà rét đến thế này?
Rụng rời chân tay
(Dù đã mặc 3 quần dài, 4 áo
Cuộn kín 3 chăn, đủ tất, găng, mũ mão
Dạ, da, len nào thiếu thứ gì?)
Cái rét cóng tê
Cứ luồn vào châm chích
Đêm như cổ tích
Rét như chưa rét thế bao giờ
Hoa tam giác mạch ngoài kia vẫn sáng trong mơ
Mảnh mai thế, nhỏ nhoi thế và dịu dàng đến thế
Đá nở hoa cả cao nguyên diễm lệ
Ơi cô gái Lô Lô, Mông, Dao...
Váy áo, nụ cười xôn xao
Bắp chân trần và ánh mắt...
Nghiêng hết cả Đồng Văn cùng cái rét
Vào ta rồi đấy nhé
Mái ngói rêu phong rì rầm câu chuyện cổ
Bản tình ca tam giác mạch đêm nay
Dễ mấy ai được rét thế này?

Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017

MỘT CHÙM XUÂN

Xuân Thu nay đã hiu rồi
Xuân Anh ngã ngựa thì thôi, còn gì?
Xuân Quang - phó Cục ngu si
Thanh tra phong bì - tiền mất tật mang
Xuân Thanh bỏ nước, bỏ làng
Quay về đầu thú giờ đang mịt mù
Xuân Sơn "tắt điện" rũ tù
Trời ơi! Cả một lũ ngu thế này?
"Xuân Ông" hiu - rõ ban ngày
Còn lũ chúng mày sao gọi là Xuân?


                      Ngày 08-10-2017

Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2017

THẾ LÀ ĐÃ HẾT TRUNG THU

Thế là đã hết Trung Thu
Chỉ còn những tiếng chim gù gọi nhau
Đỏ xanh bỏ cả đi đâu?
Chỏng chơ trống ếch sân sau bẽ bàng
Chẳng còn rồng rắn khắp làng
Em thành thiếu nữ rộn ràng phố xa
Nắm tay nhau
mới hôm qua

Mà nay em của người ta mất rồi!

XÓM CUA ĐƯỜNG

Xóm mình ở giữa cua đường
Gạo tiền thì ít, yêu thương thì nhiều

Luận Thiệu cửa ngõ tiền tiêu
Ô tô hai chiếc sớm chiều vi vu
Ông Điển Thanh cuối quân khu
Trang trại mấy cái, thóc thu đầy nhà
Hạnh Trung chăm chỉ thật thà
Sửa xe, nấu rượu tà tà tiến lên
Toản Anh buôn bán có duyên
Đại gia gạch ngói phất lên hàng đầu
Thiết Xuyến hùng hục như trâu
Bếp ga, điệu thoại theo sau kém gì
Nam Bình đổi mới tư duy
Lương hưu nhất xóm, hươu thì trăm con
Ngọc Sinh rau quả mà son
Năm năm trưởng xóm sòn sòn ô tô
Vân Hưng trẻ nhất tha hồ
Con ngoan, vợ đẹp, đầy bồ tiền tiêu

Xóm mình biết mấy thương yêu
Tám nhà như một, nhiễu điều giá gương
Cùng nhau chung một cua đường
Tối đèn tắt lửa yêu thương thuận hòa…


                        Trung Thu 2017

Thứ Ba, 19 tháng 9, 2017

DÙNG DẰNG NHA TRANG

Biển biết mai ta về hình như cũng buồn hơn?
Cả chiều nay sóng cũng không buồn vỗ
Hoàng hôn dùng dằng, đất trời lặng gió
Bãi cát dài níu giữ bước chân ta

Đằm mình lần này với biển nữa rồi xa
Nước quấn riết ôm ta như cũng hờn cũng dỗi
Chẳng biết có làn nước nào hôi hổi
Quấn em năm nào nay đang quấn ta đây?

Ngày mai ta đi, biển nhớ dâng đầy
Hàng dừa xanh xõa tóc buồn hiu hắt
Nào có khóc đâu mà lệ trào khóe mắt
“Sầu lên đây hoang vu…”

Ơi Nha Trang! Nha Trang chiều thu!
Ta đã ngấm những mặn mòi của biển
Mai xa rồi bước sơn khê ước hẹn
Biển nhớ tên em khắc khoải gọi ta về…


                      Nha Trang, 19/9/2017